Khi đó, Ngọc đang học lớp 6 ở thành phố Quảng Ninh thì bị tai nạn giao thông. Bác sĩ quyết định cắt cụt chân vì gãy chân nên không còn cơ hội cứu đầu gối. Ngọc không biết tương lai của hai chân mình.
Ngọc là con trai cả trong một gia đình có hai anh em. Cha mất sớm nên Ngọc phải vất vả nuôi mẹ và em gái từ nhỏ. Hôm xảy ra tai nạn, cả gia đình hoảng loạn, nhưng không ai khóc trước mặt anh. Mọi người hãy bình tĩnh để Ngọc tự tin chiến đấu với bệnh tật và trở về nhà trong thời gian sớm nhất. “Ai cũng bắt đầu gặp khó khăn” là lời động viên mẹ tôi đang chán học và muốn động viên mẹ bình tĩnh lại sau khi xin nghỉ việc. Sau đó, Ngọc trở lại trường học sau một năm nghỉ học.
Những ngày tan học, việc Ngọc ngồi xe lăn đến trường trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Thời cấp 3, Ngọc tập quỳ để leo lên các lớp trên. Đi bộ bằng đầu gối khiến người đàn ông rất đau và không thể ngủ. Anh rất ngạc nhiên khi thấy nhiều người không tay không chân vẫn chơi loa hay tập thể thao. Anh ấy rất khỏe mạnh.
Với sự giúp đỡ của hiệu trưởng, Ngọc đã nhận được phiếu đào tạo miễn phí 30 ngày và hướng dẫn học sinh kế hoạch chương trình học đặc biệt. Chàng trai muốn rèn luyện thân thể trở nên rắn chắc, khỏe mạnh và cân đối hơn. Ngọc nhớ lại. “
Hồi sinh một lần nữa.” Trường THPT Ngọc (áo trắng) và ảnh tốt nghiệp của bạn bè. Ảnh do nhân vật cung cấp.
Mở đầu khóa đào tạo, Ngọc hướng dẫn tận tình dưới sự hướng dẫn của 4 giảng viên. Lúc đó Ngọc nặng 86 kg.
Theo anh Huy, huấn luyện viên Ngọc, đây là trường hợp đặc biệt nên quá trình tập luyện phải gấp 2 đến 3 lần người bình thường, không thể tập và vận động mạnh cả ngày. Thông thường, Ngọc sẽ dùng thời gian ăn trưa để tập luyện, cứ 2 đến 2 tiếng rưỡi trong vòng 5-6 tuần.
Mục đích giảm cân và tăng cơ, Ngọc chia nhóm cơ để tập ngực và vai sau. Trong quá trình tập thể hình, Ngọc tìm đến sự giúp đỡ của mọi người để họ nâng tạ, giúp săn chắc vùng vai, đùi ngực và lưng, giúp vùng chân không bị co rút. Ngọc nhớ lại. Ở đây không ai giống mình nên làm sao để đến đích và khi nào về đích tôi cũng không biết tập tạ có phải là lựa chọn phù hợp hay không. Thiếu đôi chân, Ngọc phải hạn chế tập đúng bài tập giảm cân như tập aerobic, tập mông, đùi nên việc giảm cân khó khăn hơn.
Ngọc được coi là một kỳ tích, vì không ai không có chân và chỉ biết đi tập gym. Huấn luyện viên sẽ tạo ra nhiều bài tập thích ứng mới để giúp anh nhanh chóng hồi phục. Ngọc nhớ lại: “Cái gì cũng cần có quy trình” và mỗi ngày làm thêm được nhiều việc.
Luyện Ngọc mỗi ngày.
Ngọc là nhân viên riêng hầu hết các khóa đào tạo, tư vấn miễn phí cho khách hàng. Đây là một công việc đơn giản, mẹ không cần phải đi lại thường xuyên, mẹ có thể cùng con đi ăn trưa.
Sau gần một năm tập luyện, Ngọc đã giảm được hơn 10 kg. Ngọc ngại nhìn mình trong gương không dám ra đường nên dần lấy lại tự tin. Mẹ và bà ngoại của cô sử dụng chân tay giả để giúp cô đi lại hàng ngày. Nói .—— Ngọc đến với cơ thể anh như một cái duyên. Vì vậy, anh đã lấy lại được tự tin và sống có ích hơn. Ảnh mọi người cung cấp
Đầu năm 2019, Ngọc háo hức được sống hòa nhập cộng đồng và theo học tại Trung tâm Will Hà Nội. Lúc đầu, gia đình lo lắng, sợ hãi người mẹ bỏ con nhưng không ai ngăn cấm. Mọi người đều động viên Ngọc hãy làm giá trị bản thân, làm việc cho công ty và quên đi những khuyết điểm của mình. Nói .
Ở Hà Nội, Ngọc được gặp gỡ nhiều người, được trò chuyện và học hỏi, mở mang kiến thức giúp bản thân trưởng thành hơn. Anh sống tự lập và có thêm thu nhập để phụ giúp gia đình. Hiện tại, Ngọc không điều khiển được xe máy. Anh dự định lắp thêm bánh xe để tiện cho việc di chuyển và khám phá những vùng đất mới.
Năm nay Ngọc 21 tuổi. Cô vẫn ước mơ trở thành nguồn cảm hứng cho những người khuyết tật.
Tuấn